Đêm trước ngày lên đường nhận xe, cảm giác vừa lo lắng, bồn chồn lại có chút háo hức mong chờ đến sáng hôm sau. Trong đầu mường tượng những thứ có thể xảy ra, dặn lòng bình tĩnh trước mọi tình huống. An tâm hơn khi đi cùng là người anh có thâm niên trong nghề.
Đường phố mới sớm đã đông như mắc cửi. Xe máy bủa vây, lo lắng bắt đầu. Cảm giác tứ bề xe khác như sắp va vào mình. Nỗi sợ khiến phản xạ đánh lái, tránh, nhường đường mỗi lúc một tăng. Lái xe ở trường dạy nghề với khi "xung trận" quả khác trời vực.
Đường Cộng Hòa (Q.Tân Bình) lúc này không còn ranh giới làn ôtô hay xe máy. Giao thông "điền vào chỗ trống" đúng theo nghĩa đen. Các xe đi chậm, nối đuôi nhau. Thỉnh thoảng xe máy tạt ngang, giành đường.
Mỗi lần phanh là mỗi lần xe đánh khực. Nhìn gương chiếu hậu, xe phía sau cũng giật cục tương tự. Những tiếng còi bắt đầu vang lên như nhắc nhở. Chậm thôi các chàng trai, tôi là tài mới.
Hết xe máy là xe tải với những màn lách đầu xe nhanh như điện. Kiểu như tiền đạo cắt mặt khung thành. Có chỗ trống là chen vào. Chậm côn, ga một chút là chịu trận, an phận đi sau. Cảm giác những ngày đầu vào Sài Gòn thấy xe chạy ngang dọc đã hoa mắt bỗng chốc ùa về.
Một đoạn đi nhầm đường. Lùi một chút, kéo cần sang số một, đánh vô-lăng, nhả côn, nhấn ga, xe tắt máy. Làm lại, vẫn tắt máy. Làm lại, lại tắt máy. Hai thanh niên khuân vác vật liệu xây dựng bên đường bắt đầu ngưng việc, nhìn chiếc xe. Một thanh niên trên chiếc xe máy phía trước không dám chạy qua, dừng lại.
Quái lạ, hay là vào nhầm số. Lần này cẩn thận vào số từng bước một. Chân trái thả nhẹ côn, chân phải đạp nhẹ ga. Xe vẫn tắt máy. Ôi! Hóa ra chân phải không nhấn ga mà nhấn phanh. Xe bắt đầu chạy, tay phải gõ đầu bôm bốp. Thật là...
Lượt đi có vẻ ít khó khăn nhưng lượt về mới là thử thách "trầy da tróc vảy".